Truyện chiếc lá cuối cùng

     

Truyện ngắn cái lá ở đầu cuối – O’Henry

Chiếc lá sau cuối – O’Henry đang vẽ lên bức tranh nhỏ về lúc này của đất nước mỹ thời bấy giờ qua ngòi bút đầy nâng niu đối với những người nghèo khổ.

Bạn đang xem: Truyện chiếc lá cuối cùng

Trong một khu nhỏ phía Tây khu vui chơi công viên Oa-sinh-tơn, thành phố chạy ngang chạy dọc ltinh tinh như hóa rồ, rồi đứt quãng ở những mảnh đất nền gọi là “quảng trường”. Những quảng trường này khiến cho những góc độ và phần nhiều đường cong kì lạ. Một đường phố tự giảm nó một hoặc hai lần. Một nghệ sĩ tất cả lần vẫn phát chỉ ra là phố này có một tài năng rất quý. Hãy tưởng tượng một tay thu ngân <1> nào đó sở hữu hóa solo đòi tiền sơn tốt giấy cùng vải vẽ trải qua con con đường này, đùng một cái lại gặp ngay bao gồm mình tảo trở ra, chi phí nợ ko thu được một xu nhỏ!

Bởi vậy, chẳng bao lâu, giới nghệ sĩ tức tốc mò tới dòng làng Gri-niz cổ kính, kì dị này, lùng thuê các phòng có cửa sổ hướng bắc, đầu hồi kiểu gắng kỉ mười tám. Những buồng xép gần kề nóc phong cách Hà Lan cùng tiền thuê rẻ. Rồi trường đoản cú Địa lộ trang bị Sáu, bọn họ nhập cảng <2> vào vài cái cốc vại bằng thiếc, một hai dòng lò hầm thức ăn uống và họp thành một xóm.

Phòng họa của Xiu với Giôn-xi đặt ở tầng thượng một khu nhà ở gạch cha tầng rẻ lè tè. “Giôn-xi” là tên gọi thân mật của Gio-a-na. Một cô trường đoản cú bang Men tới, cô tê quê làm việc Ca-li-pho-ni-a. Chúng ta đã chạm chán nhau tại bàn ăn uống chung của hiệu Đen-mô-ni-cô ở Phố máy Tám và thấy những sở thích của bọn họ về nghệ thuật món rau diếp xoăn trộn dầu dấm với kiểu ống tay rộng thích hợp nhau mang đến nỗi tác dụng là chúng ta cùng phổ biến nhau thuê một chống họa.

Khi ấy là khoảng tháng năm. Đến tháng mười một, tất cả một gã khách lạ, lạnh lẽo, chưa ai từng thấy, mà lương y gọi là triệu chứng viêm phổi, oai vệ đi mọi xóm, ngón tay nóng sốt của gã chạm vào đó một người, vị trí kia một người. Mặt khu phía Đông, tên tiêu hủy này xăm xăm bước đi, đánh ngã hàng trăm nạn nhân, nhưng lại khi qua hầu hết “quảng trường” chật hẹp, chằng chịt và mọc rêu thì hắn lại thư thả thông thả tiến bước.

Ông viêm phổi không hẳn là hạng người được điện thoại tư vấn là lịch sự mã thượng <3>. Một phụ nữ bé dại bé, thiếu hụt máu do những cơn gió liu riu của miền Ca-li-pho-li-a, đâu bao gồm phải là kẻ thù xứng xứng đáng của thương hiệu bợm già gồm hơi thở liên tục và thay tay đỏ lòm ấy. Núm mà hắn vẫn cứ đánh vào Giôn-xi và cô ta nằm lăn như bất động đậy trên cái giường fe sơn với qua hầu như tấm kính cửa ngõ sổ nhỏ tuổi kiểu Hà Lan, cô trân trân nhìn loại đầu hồi của tand nhà gạch bên cạnh.

Một buổi sáng, viên bác bỏ sĩ bận rộn, nháy cặp lông mày rậm, đốm bạc, mời Xiu ra phía bên ngoài hành lang.

– bệnh lý của cô ấy có thể nói rằng là mười phần chỉ từ hi vọng được một thôi, ta hãy trợ thời nói thế. – ông vừa nói vừa vẩy chiếc cặp sốt mang lại thủy ngân hạ xuống – Và ý muốn có được một phần đó thì cô ấy phải có ý ý muốn sống kia. Chiếc cung phương pháp con người ta cứ sắp đến hàng đứng sẵn bên phía anh chủ thầu đám ma, tạo nên mọi sản phẩm thuốc men đều biến vô dụng. Cô bạn nhỏ dại nhắn của chị ấy yên trí là mình không thể khỏi được. Cô ta gồm điều gì vồ cập không?

– Cô ấy… cô ấy mong muốn có ngày được vẽ vinh Na-plow <4> – Xiu đáp.

– Vẽ à? Bậy! Cô ấy không có điều gì xứng đáng để bận lòng hơn gấp hai sao? nam nhi trai nào đó chẳng hạn?

– Một con trai trai làm sao ư? – Xiu nói, giọng rút lên như tiếng bọn môi – Một người đàn ông xứng đáng gì để… tuy vậy không, không có cái chuyện ấy đâu, bác sĩ ạ.

– thay thì đây là bệnh suy yếu – bác bỏ sĩ nói – Tôi vẫn làm tất cả những gì khoa học hoàn toàn có thể làm được thông qua những cố gắng của tôi. Nhưng lúc nào bệnh nhân bước đầu đếm những cái xe theo đám tang của bản thân mình thì sơn sẽ cần trừ khả năng chữa bệnh tình của thuốc men đi rộng năm mươi phần trăm. Trường hợp chị tạo cho cô ta hỏi được một câu về kiểu mốt tay áo bắt đầu của áo choàng ngày đông thì tôi xin thưa với chị kỹ năng khỏi bệnh tình của co ấy sẽ là một trong những trăn năm chứ chưa hẳn là bên trên mười nữa.

Sau khi chưng sĩ đi khỏi, Xiu vào phòng thao tác và khóc mang đến ướt đẫm cả một cái khăn trải bàn Nhật Bản. Rồi cô lại bình thản mang loại bảng vẽ của chính mình đi vào phòng Giôn-xi, miệng huýt sáo một điệu nhạc Jaz.

Giôn-xi nằm quay mặt về phía cửa ngõ sổ, tấm tấm trải bàn giường phủ lên người, phần đông không tất cả một gợn. Xiu hoàn thành hút sáo, tưởng bạn đang ngủ.

Cô bè bạn bảng vẽ của chính bản thân mình ra và ban đầu vẽ bởi bút sắt cùng mực nhằm minh họa cho 1 truyện ngắn đăng trên một tờ tạp chí. Những nghệ sĩ trẻ bắt buộc lát tuyến đường dẫn tới nghệ thuật và thẩm mỹ bằng những bức ảnh minh họa cho đa số truyện ngắn của tạp chí, do những nhà văn trẻ viết nhằm lát con đường của mình tới văn học.

Xiu vẫn vẽ phác cái quần cưỡi con ngữa đúng kiểu mẫu và loại kính một mắt trên một nhân đồ vật chính, một tay chăn trườn Ai-đa-hô, thì chợt nghe thấy bao gồm tiếng nói chuyện cứ kể đi đề cập lại những lần. Cô vội chạy tới mặt giường.

Mắt Giôn-xi mở to. Cô đã nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ và đêm đếm ngược:

– “Mười hai”, – cô nhâm nhẩm rồi một lúc sau – “mười một”, rồi “mười”, “chín”, rồi “tám” với “bảy” thì số đông được đếm thuộc lúc.

Xiu lo ngại nhìn ra phía cửa sổ. Có cái gì ngoài đó mà đếm? Chỉ thấy một chiếc sân trơ trụi, bi thương và bức tường mặt trống trơn của tòa án nhân dân nhà gạch biện pháp đấy chừng sau thước. Một dây thường xuyên xuân <5> già, già lắm, rễ mục nát và sần sùi phần đông mấu, leo lên đến giữa bức tường gạch. Khá thở giá lạnh của mùa thu đã bứt rụng không còn lá của nó, chỉ còn lại bộ xương cành, gần như trơ trụi, bám vào những viên gạch tan vỡ nát.

– Gì thế, Giôn-xi? – Xiu hỏi.

– Sáu, – Giôn-xi nói, giọng gần như là thì thào – bây chừ chúng rụng mau hơn. Trước đây ba ngày còn có tới ngay gần một trăm. Em đếm nhức cả đầu. Nhưng bây giờ thì thật là dễ. Lại một loại nữa. Giờ chỉ với lại gồm năm thôi.

– Năm gì, Giôn-xi? đến Xiu-đi <6> của em biết đi.

– những cái lá. Trên cây hay xuân bao giờ chiếc lá sau cuối rụng thì em cũng ra đi thôi. Em biết điều này đã ba ngày nay rồi. Ông bác bỏ sĩ ko nói với chị sao?

– Ồ, chị chưa lúc nào lại nghe thấy một chuyện vô lý mang đến như thế. – Xiu trách, tạo sự vẻ mạnh bạo khinh thường. – những chiếc lá thường xuyên xuân già kia thì có liên quan gì đến sự việc em khỏi bệnh dịch kia chứ? tại em vốn mến loại cây leo ấy đấy, em lỗi lắm. Đừng thì thầm ngốc nghếch nữa. Ấy, sáng nay ông bác bỏ sĩ đang nói với chị là em vẫn chóng hồi phục thôi, đáng ra là ông ta nói rứa nào nhỉ – tài năng khỏi là mười phần vững chắc chín; ông ta nói thế! Ấy, cũng tựa hồ như thể khi chúng ta ngồi bên trên xe hàng hay đi qua một tòa nhà bắt đầu đang xây sinh hoạt Niu Yoóc này, mười phần thì họa chăng chỉ có 1 phần mới xẩy ra tai nạn. Giờ đồng hồ thì em cố ăn tý cháo nhé với để Xiu-đi quay về với bảng vẽ của mình, bao gồm thế chị mới bán được tranh mang lại lão công ty bút, để mua rượu Booc-đô <7> đến đứa em nhỏ của chị và sở hữu sườn lợn mang lại cái bạn dạng thân háu ăn uống của chị chứ.

– Chị chẳng cần phải mua thêm rượu nữa đâu, – Giôn-xi nói, mắt vẫn chú ý trân trân ra bên ngoài cửa sổ. – Lại một chiếc nữa rụng kìa. Không, em không muốn ăn cháo đâu. Sót lại đúng tư chiếc. Em mong muốn thấy chiếc cuối cùng rụng xuống trước lúc trời tối. Đến lúc đó thì em cũng ra đi thôi!

– Giôn-xi yêu thương quý, – Xiu nói và cúi người xuống bên người bạn, – em hãy hẹn với chị là em hãy nhắm mắt lại cùng không nhìn ra bên ngoài cửa sổ nữa cho tới khi chị xong xuôi việc được không? Mai chị bắt buộc trao những bức ảnh này rồi. Chị nên ánh sáng, nếu không thì chị đã kéo mành tấm che xuống rồi đấy.

– Chị không vẽ ngơi nghỉ buồng mặt được ư? – Giôn-xi thờ ơ hỏi.

– Chị ao ước ở đây ở kề bên em kia, – Xiu đáp. – Vả lại chị không muốn em cứ nhìn mãi những cái lá hay xuân vớ vẩn đó nữa.

– bao giờ xong chị bảo em tức thì nhé! – Giôn-xi nói rồi nhắm mắt lại, ở yên và trắng bệch như 1 pho tượng đổ, – vì em muốn được thấy mẫu lá sau cuối rụng xuống. Em chờ mãi ngán lắm rồi, em nghĩ về mãi mệt nhọc lắm rồi. Em ước ao buông trôi không còn thẩy cùng giong buồm xuôi mẫu như trong số những chiếc lá căng thẳng mệt mỏi và tội nghiệp kia.

– cầm cố ngủ đi, – Xiu nói. – Chị yêu cầu đi mời cố kỉnh Bơ-men lên làm cho mẫu mang đến chị vẽ một người thợ mỏ già khổ hạnh. Chị sẽ không đi quá lâu một phút đâu. Đừng bao gồm động đậy, đợi chị trở về nhé.

*
Truyện ngắn cái lá cuối cùng của O’Henry

Cụ Bơ-men là 1 trong họa sĩ tại tầng dưới cùng, bên dưới tầng của họ. Nạm đã quanh đó sáu mươi và tất cả một cỗ râu như Môi-dơ <8> của Mi-ken-lăng-giơ <9> loăn xoăn trừ loại đầu như đầu thần Xa-tia <10> lòa xòa xuống mẫu thân bên cạnh đó thân hình một đái yêu <11>. Bơ-men là 1 người thất bại trong nghệ thuật. Nỗ lực múa cây bút vẽ đã bốn mươi năm nhưng vẫn không với tới được gấu áo vị thần của mình. Cụ luôn luôn luôn tất cả ý định vẽ một bức tranh kiệt tác, nhưng không bao giờ bắt đầu cả. Bao trong năm này cụ chẳng vẽ được gì, ngoài việc thỉnh thoảng bôi chưng một bức mang đến ngành bán buôn hay quảng cáo. Cụ kiếm được chút ít bằng cách ngồi làm cho mẫu cho các nghệ sĩ trẻ cùng ở làng đó, không đủ tiền mướn nổi một người làm mẫu chuyên nghiệp. Cầm cố uống rượu nặng quá độ và vẫn nói tới các thành quả kiệt xuất sắp tới của mình. Còn thì dường như cụ là một ông già nhỏ dại nhắn dữ tợn, hay chế nhạo cay độc sự yếu mềm của bất kỳ ai, và tự coi mình là một trong những con chó xồm phệ chuyên gác cửa đảm bảo hai người vợ nghệ sĩ trẻ nghỉ ngơi phòng vẽ tầng trên.

Xiu kiếm tìm thấy nuốm Bơ-men sặc sụa mùi rượu dâu nhiều loại nặng trong gian buồng về tối om om của cụ trên tầng dưới. Trên giá bán vẽ ở góc cạnh buồng là 1 tấm vải vóc trống trơn, từ nhì mươi lăm năm nay vẫn cứ mong chờ mãi đường nét vẽ trước tiên của tranh ảnh kiệt tác. Cô nói cho cố gắng nghe ý nghĩ kỳ quặc của Giôn-xi và nói cho cố biết cô lo ngại như nạm nào về Giôn-xi; cô ấy yếu đuối và mảnh mai như một chiếc lá, trái thật, rất hoàn toàn có thể sẽ bay đi mất lúc mối ràng buộc hy vọng manh giữa cô ấy nghỉ ngơi trên thế gian này suy yếu.

Cụ Bơ-men cặp đôi mắt đỏ ngàu, nước mắt chảy ròng rã ròng, hét lên sự khinh thường bỉ và nhạo báng của chính mình đối với đa số chuyện tưởng tượng ngây ngô nghếch ấy. Nắm quát to.

– Sao! bên trên đời này lại có những người dân ngớ ngẩn ước ao chết chỉ vày một cây leo bị tiêu diệt tiệt nào kia rụng hết lá ư? Tôi chưa khi nào nghe thấy một chuyện như thế cả. Không, tôi sẽ không ngồi có tác dụng mẫu mang đến cô vẽ dòng lão già dở người xuẩn ngớ ngẩn của cô ý đâu. Vì sao cô lại khiến cho những chuyện vớ vẩn ấy chui vào chất xám cô ta? Chà, tội nghiệp cô bé bỏng Giôn-xi.

– Em nó ốm nặng cùng yếu lắm, – Xiu nói. – hit đã làm lao động trí óc nó đâm ra căn bệnh hoạn, đầy hầu hết ý nghĩ kỳ quái. Thôi được, thay Bơ-men ạ, cụ không muốn ngồi làm chủng loại cho con cháu thì thôi. Nhưng con cháu thấy nỗ lực thật là 1 trong những ông già ghê khủng, sao nhưng lắm lời, lắm điều thế.

– Cô thiệt đúng là bầy bà! – cầm cố Bơ-men hét lên. – Ai bảo là tôi không thích ngồi làm mẫu? Đi, tôi lên với cô. Tôi đang nói trong cả nửa tiếng đồng hồ thời trang rằng tôi sẵn sàng ngồi làm chủng loại kia mà. Trời, đây chưa phải chỗ cho một bé người giỏi như cô Giôn-xi nằm. Một ngày cơ tôi đã vẽ một cửa nhà kiệt xuất cùng tất cả chúng ta sẽ đi khỏi chỗ này. Trời, cố định thế.

Khi hai người lên tới gác trên thì Giôn-xi vẫn ngủ. Xiu kéo tấm mành mành xuống che kín cửa sổ cùng ra hiệu cho rứa Bơ-men lịch sự buồng mặt cạnh. Sang mang lại nơi, chúng ta ngoái ra ngoài cửa sổ, sợ sệt chú ý cây hay xuân. Rồi họ quan sát nhau, ko nói mất một lúc. Một cơn mưa lanh tanh dai dẳng, pha lẫn tuyết đã đổ xuống. Chũm Bơ-men mặc dòng áo sơ ngươi cũ màu xanh, ngồi làm một tay thợ mỏ già trên cái ấm đun nước lật úp giả làm cho một tảng đá.

Sáng hôm sau Xiu thức giấc dậy sau thời điểm chợp đôi mắt được một giờ thì thấy Giôn-xi đang mở to lớn cặp đôi mắt thẫn thờ quan sát tấm tấm che mành màu xanh đã kéo xuống.

Xem thêm: Bí Quyết Chăm Sóc Tóc Cho Nam Giới: “Tưởng Khó Mà Dễ”, Chăm Sóc Tóc Cho Nam Giới: “Tưởng Khó Mà Dễ”

– Kéo nó lên, em hy vọng xem, – cô thều thào ra lệnh.

Xiu làm theo một cách chán nản.

Nhưng ô kìa, sau trận mưa vùi dập và đa số cơn gió phũ phàng kéo dài cả một đêm, tưởng như không khi nào dứt, vẫn còn đấy một mẫu lá hay xuân dính trên bức tường gạch. Đó là dòng lá cuối cùng trên cây. Tuy làm việc gần cuống lá còn giữ blue color xẫm, nhưng lại rìa lá hình răng cưa vẫn nhuốm màu quà úa, mặc dù vậy, cái lá vẫn can đảm bám vào cành biện pháp mặt khu đất chừng sáu thước.

– Đó là cái lá cuối cùng, – Giôn-xi nói. – Em cứ tưởng là độc nhất vô nhị định hôm qua nó đang rụng. Em nghe thấy gió thổi. Hôm nay nó đã rụng thôi và đồng thời đó thì em sẽ chết.

– Em thân yêu, – Xiu nói, cúi khuôn mặt hốc hác xuống ngay gần gối. – nếu như em không hề muốn nghĩ cho mình nữa thì nên nghĩ cho chị, chị sẽ làm cái gi đây?

Nhưng Giôn-xi không trả lời. Vào khắp chũm gian, cái cô hiếm hoi là một trọng điểm hồn đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến du ngoạn xa xôi, bí ẩn của mình. đều sợi dây buộc ràng cô cùng với tình bạn, với trần gian này cứ lơi lỏng dần từng mẫu một thì ý nghĩ kỳ quặc kia bên cạnh đó lại càng choán lấy trọng điểm trí cô khỏe khoắn hơn.

Ngày hôm đó trôi qua và ngay cả trong ánh hoàng hôn, họ vẫn trông thấy chiếc lá hay xuân đơn côi bám lấy chiếc cuống của nó trên tường và rồi, với màn tối buông xuống, gió mùa rét lại lồng lộn, trong lúc mưa vẫn đập khỏe mạnh vào cửa sổ và từ mái hiên thấp mẫu mã Hà Lan mưa rơi lộp độp xuống phương diện đất.

Khi trời vừa hửng sáng sủa thì Giôn-xi, con tín đồ tàn nhẫn, lại chỉ thị kéo mành lên.

Chiếc lá hay xuân vẫn còn đấy đó.

Giôn-xi nằm chú ý lá hồi lâu. Rồi cô call Xiu vẫn quấy món cháo gà trên lò tương đối đốt.

– Em thật là một trong con bé bỏng hư, chị Xiu ạ, – Giôn-xi nói. – tất cả một cái nào đó đã tạo nên chiếc lá cuối cùng kia vẫn còn đó đấy để cho em thấy rằng mình đã tệ như vậy nào. Hy vọng chết là một trong tội. Giờ đồng hồ thì chị có thể cho em xin tí cháo và chút sữa pha ít rượu Booc-đô và, không, mang cho em chiếc gương tay trước đã, rồi xếp các chiếc gối lại xung quanh em, để em ngồi dậy xem chị nấu nướng nướng.

Một giờ sau cô lại nói:

– Xiu ơi, em hy vọng một ngày nào đó sẽ được vẽ vịnh Na-plơ.

Buổi chiều, chưng sĩ tới cùng khi ông ta về, Xiu tìm cớ theo ông ra phía bên ngoài hành lang.

– Được năm phần mười rồi, – chưng sĩ nói và cầm lấy bàn tay mảnh dẻ run rẩy của Xiu. – chăm sóc chu đáo thì chị sẽ thắng. Và hiện nay tôi yêu cầu xuống dưới nhà thăm một người bệnh khác. Thương hiệu ông thay là Bơ-men, bên cạnh đó là một nghệ sỹ gì đó. Cũng lại hội chứng sưng phổi, ông người lớn tuổi yếu, bệnh tình nguy kịch, chẳng còn hi vọng gì, nhưng lúc này ông nỗ lực sẽ vào nằm bệnh viện để được chăm sóc chu đáo hơn.

Hôm sau, bác bỏ sĩ bảo Xiu:

– Cô ấy khỏi nguy hiểm rồi, chị đã thắng. Giờ, chị chỉ còn bồi dưỡng và chăm nom, tất cả thế thôi.

Và chiều tối hôm đó Xiu tới mặt giường Giôn-xi vẫn nằm và đang mừng rỡ đan một chiếc khăn choàng len greed color thẫm khôn xiết vô dụng. Xiu ôm lấy cả fan Giôn-xi lẫn các cái gối.

– Chị có mẩu truyện muốn nói với em, bé chuột bạch của chị, – cô chị nói. – lúc này cụ Bơ-men đang chết vì chưng sưng phổi ở bệnh viện rồi. Cụ ấy gầy chỉ bao gồm hai ngày. Buổi sáng ngày lắp thêm nhất, bác gác cổng thấy nắm ấy ốm nặng trong căn nhà của cụ tại tầng dưới. Giầy và xống áo cụ ướt sũng với lạnh buốt. Phần lớn người không một ai hiểu được thế ấy đã đi đâu trong đêm khủng khiếp như thế, tuy nhiên rồi chúng ta tìm thấy một loại đèn báo bão vẫn còn đấy cháy sáng và một mẫu thang đã bị lôi thoát ra khỏi chỗ nhằm của nó, vài chiếc bút lông rơi vung vãi và một bảng greed color vàng pha trộn lẫn lộn với em ạ, hãy nhìn ra bên ngoài cửa sổ kia, hãy nhìn cái lá hay xuân ở đầu cuối ở bên trên tường. Em gồm tự hỏi tại sao chẳng lúc nào nó rung rinh hoặc lay rượu cồn khi gió thổi không? Ồ, em thân yêu, đó đó là tác phẩm kiệt xuất của rứa Bơ-men đấy, cố vẽ nó vào dòng đêm mà dòng lá ở đầu cuối đã rụng.

Chú giải trong truyện ngắn dòng lá sau cuối của O’Henry

<1> Thu ngân: thu tiền.

<2> Nhập cảng: ở đây tức là mua về.<3> lịch lãm mã thượng: ý nói bao gồm tư cách hùng vĩ của fan hiệp sĩ.<4> Na-plơ: thương hiệu một tp và một cái vịnh làm việc I-ta-li-a.<5> thường xuân: một loại cây leo, cũng đều có khi gọi là ngôi trường xuân.<6> Xiu-đi: thương hiệu gọi gần gũi của Xiu.<7> Booc-đô: một máy rượu vang.<8> Môi-dơ: nhân vật lịch sử dân tộc Do Thái.<9> Mi-ke-lăng-giơ: nghệ sĩ lừng danh I-ta-li-a (1475 – 1564), người sáng tác pho tượng Môi-dơ.<10> Xa-tia: Á thần vào thần thoại Hy Lạp, đầu tóc bù xù.<11> đái yêu: hạng yêu quái nhãi ranh.

O’Henry – tác giả truyện ngắn dòng lá cuối cùng

O’Henry (1862 – 1910), là bên văn Mỹ lừng danh với phần đông truyện ngắn giàu chất thơ cùng cảm động diễn tả một niềm tin nhân đạo cao quý như: cải bắp và vua chúa, chiếc lá cuối cùng, Căn gác xép, Quà khuyến mãi của đông đảo đạo sĩ, Sương mù làm việc Xen-tôn, Khi bạn ta yêu, v.v…

Ông hay viết về những người nghèo khổ, bất hạnh trong thôn hội Mỹ với cùng một sự thông cảm sâu sắc và một sự trân trọng ngợi ca.

Chiếc lá sau cuối là phần cuối của truyện ngắn cùng tên.

Nội dung và chân thành và ý nghĩa truyện ngắn loại lá cuối cùng

Truyện tụng ca tình yêu thương thương cao siêu của gần như con người nghèo khổ. Tấm lòng nhân hậu, vị tha của cố gắng Bơ-men được diễn tả cảm rượu cồn và thâm thúy trong câu hỏi làm thì thầm lặng: vẽ cái lá sau cùng trên tường vào một tối mưa gió dữ dội để cứu sống cô nàng Giôn-xi. Trường đoản cú đó có thể thấy ý nghĩa sâu nhan sắc của tác phẩm: thẩm mỹ chân chính khi nào cũng bắt đầu từ con bạn và phục phụ vụ cho cuộc sống thường ngày của nhỏ người.

Đặc sắc nghệ thuật

Lối nói chuyện khéo léo với những tình tiết hấp dẫn, đặc biệt là kết cấu đảo ngược tình huống hai lần (Giôn-xi bệnh trở nặng tưởng là mang lại dần với chết choc nhưng lại quá qua nguy hiểm; rứa Bơ-men đang mạnh khỏe nhưng lại bất ngờ đột ngột qua đời) làm ra hứng thú bất ngờ, đem đến những rung cảm trẻ trung và tràn trề sức khỏe và thấm thía cho những người đọc.

Chi tiết nắm Bơ-men vẽ dòng lá cuối cùng trong đêm mua gió kinh hoàng để cứu giúp sống Giôn-xi được tác giả giấu kín, để nó sẽ được tỏa sáng sủa trong lời nhắc của Xiu với Giôn-xi sinh sống cuối truyện.