Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em

     

TTO - Mỗi khi nghe tới bài bác hát Chơn nghĩa của nhạc sĩ Trần Lê Quỳnh, tôi lại thấy rưng rưng mang đến kỳ lạ. Những lưu niệm của thời nông nổi, khù khờ bỗng nhiên ùa về. Phải chăng chỉ cần phải có chơn nghĩa thì “đầy đủ con phố em đi rồi cũng đưa em trở về bên cạnh anh”?


Phóng to
TTO - Mỗi mặc nghe bài xích hát Chân tình của nhạc sĩ Trần Lê Quỳnh, tôi lại thấy xao xuyến mang đến lạ. Những kỷ niệm của thời nông nổi, dại dột bất chợt ùa về. Phải chăng chỉ cần có chơn tình thì “hầu hết tuyến đường em đi rồi cũng gửi em về bên cạnh anh”?

Cấp bố, tôi với anh thuộc học chung lớp. Anh nô nức, hòa đồng, vồ cập hỗ trợ rất nhiều bạn yêu cầu có nhiều đồng đội. Còn tôi sống khxay kín đáo, trầm yên, hiếm khi thì thầm với ai. Có lẽ vì vậy mà lại tôi không mấy mê thích anh. Biết tôi không mê thích tuy thế anh vẫn giỏi bắt cthị trấn cùng với tôi dù chỉ cần đông đảo lời hỏi thăm cực kỳ vu vơ. Nhưng thái độ của anh ấy có tác dụng tôi khôn xiết không thể tinh được. Anh lặng lẽ hỗ trợ tôi tương đối nhiều. Các bạn vào lớp rì rào bảo rằng anh thích hợp tôi.

Bạn đang xem: Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em

Tôi thì vẫn vậy, vẫn ghẻ lạnh mỗi khi gặp mặt anh. Trong trái tlặng tôi có một bóng hình ngơi nghỉ tận vùng xa tít. Tuổi dại khờ, dè chừng đó là tình cảm và cứ đọng mơ cứ đọng mộng. Đến hiện giờ nghĩ về lại tôi còn thấy bi tráng cười cợt.

Anh chưa kịp ngỏ lời với tôi thì xảy ra một cthị trấn hiểu lầm vào học tập kỳ năm cuối cấp cho. Tôi giận anh nhưng mà quán triệt anh thời cơ phân tích và lý giải. Anh bất lực trước sự bướng bỉnh cùng cố chấp của tôi. Tôi vốn sinh sống khxay kín, sau cthị xã này lại càng khnghiền kín.

Anh vẫn nnghỉ ngơi nụ cười mọi khi tới trường nhưng ánh nhìn dường như u bi tráng với mệt mỏi. Mỗi lần gặp gỡ nhau tôi gấp con quay đi để tách góc nhìn bi quan da diết ấy. Rồi kỳ thi giỏi nghiệp cũng qua, đồng đội chia tay mỗi người từng ngả. Tôi và anh cùng đậu vào một ngôi trường đại học.

Xem thêm: Sản Phẩm Khác : Chiếu Tăm Tre Việt Nam Bạn Không Thể Bỏ Qua, Chiếu Tăm Tre Việt Nam Bạn Không Thể Bỏ Qua

Tôi không hề viết thỏng cho những người lính sinh hoạt tận vùng hun hút nữa bởi vì đọc đó chỉ nên các tình yêu mơ mộng cơ mà thôi. Còn cùng với anh, đầy đủ cthị trấn hiểu lầm đã giải tỏa. Chúng tôi vẫn chính là những người bạn thông thường.

Tôi còn ghi nhớ rất rõ ngày 20-10 năm thứ nhất công ty chúng tôi vào ĐH, anh sẽ ngỏ lời yêu thương tôi. Tôi khước từ anh vì đã nhận lời yêu thương một người. Anh tĩnh mịch. Từ khi ấy Cửa Hàng chúng tôi khôn cùng không nhiều gặp mặt nhau. Tôi vẫn ngày ngày vui đùa mặt bạn ấy. Tôi hạnh phúc trước phần đông gì bản thân đang xuất hiện và gần như không còn lưu giữ đến anh nữa. Tôi đâu biết rằng anh buồn bã tương đối nhiều. Anh xả thân học tập với tsi mê gia những phong trào thôn hội để tìm kiếm quên tình ái anh nuốm thiết kế mà không phải như ước muốn.

Thời gian thấm thrực rỡ trôi, Cửa Hàng chúng tôi phi vào năm tía đại học. Rồi một chuyện đau lòng nhất trong cuộc sống này đang đi vào cùng với tôi: mẹ tôi chết thật bởi mắc phải căn bệnh hiểm ác. Trong cơ hội tôi đau đớn nhất thì fan thuộc tôi nói đầy đủ lời yêu thương trong cả 2 năm ttránh đang bỏ mặc tôi.

Còn anh thì cùng mái ấm gia đình tôi chuyển bà bầu tôi về vị trí an nghỉ muôn đời trên mảnh đất nền của quê hương. Nỗi đau mất người mẹ quá rộng với nỗi đau trước sự phụ bạc của người yêu đang làm tôi gục ngã. Kết trái học hành của mình giảm đi đến không ngờ.

Tôi đưa ra quyết định chia ly tình ái đầy mộng mơ với cũng đầy đau xót. Người chúng ta thời đa dạng vẫn sinh sống chúng tôi, góp tôi đem lại niềm tin trong cuộc sống. Tôi nhận thấy rằng dù ko phổ biến đôi với tôi tuy vậy mọi khi tôi phạm phải gần như va chạm, đau buồn vào cuộc sống đời thường thì anh đông đảo có mặt. Đó có hợp lý chỉ là sự tình cờ? Anh mỉm cười bảo với tôi rằng đó là 1 trong sự vô tình gồm ý kiến.

Không bao thọ nữa Cửa Hàng chúng tôi sẽ sở hữu được một mái nóng mái ấm gia đình niềm hạnh phúc. Mỗi lần ghi nhớ lại cthị xã xưa tôi càng thấy yêu anh rộng. Đúng là mặc dù cuộc đời có nhiều ngã rẽ, dù bước chân tôi tất cả đi qua không ít tuyến phố lạ lẫm nhưng với tấm chơn tình nhưng mà anh dành cho tôi thì “phần nhiều con đường em đi rồi cũng chuyển em về bên anh”, bắt buộc ko anh?